Lòng Mẹ

Trước cửa Nhà Tôi

7.11.22

Người Xưa

ab1

 

nhớ lần nào gặp em trên net
anh hỏi thăm em đến từ đâu ?
(em cười mỉm nhìn anh khẽ nói)
em đến từ xa : nửa địa cầu

bốn phương trời rộng thênh thang quá
bởi “một nòi tình” ta gặp em
tiếng Việt ngọt ngào trong huyết quản
cho nhau từng nốt nhạc êm đềm

những câu thơ đẹp như hoa cỏ
vương vấn người đi như bóng mây
yêu dấu một đời thơm dĩ vãng
xôn xao cùng với gió trăng đầy

rồi em mê mải chân trời lạ
thơ trải ngàn hương đi thật xa
em có hàng trăm người bạn mới
nơi này còn lại một mình ta

bây giờ gặp lại người em cũ
hồn vẫn đong đầy những túi thơ
trăng nước vẫn xanh cùng mắt biếc
quê hương tươi sáng nỗi mong chờ .

mạc phương đình

 

5.9.22

Bâng Khuâng

 



buổI chiều đang nghiêng xuống
chạy dài theo dòng sông
đường chân trờI xa lắc
chim bay vào vô cùng
chút ráng trờI vàng quạch
trãi lên chiều mênh mông
mịt mờ sau dãy núi
màu xanh của chiều rừng
phía sau vùng kỷ niệm
tiếng chuông vào hư không

buổI chiều nghiêng xuống thấp
gịọt nắng vữa tan rồi
sương mù vừa thức dậy
tràn lên vùng mây trôi
mây mù qua nỗI nhớ
che khuất màu chia phôi
phía sau vùng kỷ niệm
mang mang sầu khôn nguôi

một mình ngưòi ở đó
tuổI già cùng buổI chiều
phiá sau vùng kỷ niệm
cô đơn và tịch liêu
còn chút gì để lại
ngoài nỗI buồn quạnh hiu.

mạc phương đình

28.12.21

Nợ Nhau

            


em cứ nợ, ta cứ đòi. Không trả !
để cho ta đòi hết kiếp này thôi
nhưng xin em, đừng cố làm mặt lạ
để lúc gặp em, vẫn chút bồi hồi

em cứ giận, nhưng đừng bao giờ khóc
để mắt kia vẫn một thuở long lanh
giận hờn ta, em biết đời cô độc
để cho ta còn lại một chút tình

em cứ hỏi, đừng trách ta im lặng
nói ra chi, em hiểu, để thêm buồn
cả cuộc đời, đau tháng ngày mưa nắng
ta chỉ còn trái tim đẫm yêu thương

em hãy nhận và xin đừng trả lại
tình ta trao đâu hỏi tự bao giờ ?
em cứ nợ, ta cứ đòi, mãi mãi
nợ nần chăng, chỉ thẹn một vần thơ

em còn nợ một chút buồn xa vắng
dẫu năm xưa ta đánh cược với mình
gắng trả hết cho đường về tĩnh lặng
lời kinh cầu rụng xuống cõi vô thanh

mạc phương đình

Phải Chi - Nhạc Anh Bằng - Thơ Mạc Phương Đình - Ca Sĩ Thảo Quyên

Trăng Về

  


trăng về với phố thật khuya
chút xanh xao nở sầu chia mấy đường
em mang theo chút vô thường
mong manh với nhịp mù sương gợn buồn

đàn trong quán nhỏ run run
cà phê từng giọt theo nguồn bỗng xa
bên nhau còn chút thật thà
ngẩng lên chợt thức lời ca gọi tình

giấu ngày một nỗi chông chênh
về qua nghe những lênh đênh phận người
môi xưa còn ấm nụ cười
mắt xưa lúng liếng màu vui thật đầy
em còn đợi chén cuồng say
ta còn mang đủ tháng ngày thương yêu

trăng về phố tưởng hoang liêu
nhát dao kỷ niệm xuống chiều an nhiên
tay ai rụng giọt ưu phiền
nghe đời nở muộn giữa miền hư không.

mạc phương đình

Tìm Về Kỷ Niệm


đọc thơ người, thấy thơ mình nhạt quá
biết làm sao ? chữ nghĩa bỏ đi rồi
em cũng bỏ những con đường kỷ niệm
ơi tháng ngày cũng nhạt bóng đời tôi

sáng thức giấc ly cà phê đắng nghét
điếu thuốc thơm cũng xa lạ mười năm
ngồi với gió mùì hoa hồng thoang thoảng
đoá quỳnh nghiêng cúi xuống dáng âm thầm

ngày thứ bảy xe ngoài đường vắng vẻ
xe em đâu ? con số cộng mười ba
số xui thật sao tìm em chi vậy
để bây giờ em lặng lẽ đi xa

này buổi chiều sao nắng vàng đẹp thế
gợi cho mình vàng nắng bóng quê hương
chiều tháng 5 viết bài thơ về Mẹ
gợi nỗi đau thao thức thuở lên đường

ly cà phê sáng nay còn bỏ dở
em quay lưng chiếc muỗng cũng khoe buồn
khua nỗi nhớ tan hạt đường đáy cốc
ngày em xa dường như có mưa tuôn...

mạc phương đình

Một Thuở Đi, Về..

 

buồn như nước ao tù thinh lặng
góc hồn tôi bẻ khoá đi hoang
hạt sương trên tóc thôi chờ đợi
con mắt nhìn em bỗng ngỡ ngàng

sau vườn nhạt tiếng con chim hót
như tiếng thời gian hỏi khóm cây
bóng nhỏ em qua thời ngỗ nghịch
bao nhiêu năm gọi chút hao gầy

đôi vai còn đọng mái huyền xưa
em giữ trong tôi cả bốn mùa
phiêu giạt thì thầm đôi cánh mỏng
mây nguồn xa xót giữa ngàn mưa

tay rập rình một thời lỗi hẹn
dấu chân qua phai nốt mùi hương
tiếng em đau chát câu kinh khổ
rơi giữa hồi chuông phía giáo đường

chỉ một tôi về, đêm lầm lũi
khoé mắt mù xa chuyện chúng mình
tưởng có trăm năm như giấc mộng
đành thôi nhịp bước gót chông chênh

mạc phương đình

27.12.21

CHÚT TÌNH - Thơ Mạc Phương Đình-Nhạc Phạm Đức Huyến -Ca sĩ Khánh Duy-ACT

Vòng tay mở

  

 

 mùa xuân rồi nở trên cành biếc
nắng rủ đàn chim viễn xứ về
em thả nụ cười theo nỗi tiếc
thời gian gội tím những đam mê

tưởng mai về khoác một màu hoa
em níu ngày xưa ngỡ mặn mà
gọi những lời ru về với mẹ
gọi tình ngan ngát bóng mây xa

ta giấu bàn tay nhặt nụ cười
ngày về trôi giạt những buồn vui
môi xưa còn đọng câu tâm sự
thao thức tình nhau đủ ngậm ngùi

thôi đành giấu cả vòng tay mở
giấu nốt mùa xuân với nỗi buồn
sợi tóc nhuộm xanh lời bỡ ngỡ
hỏi thầm chưa nhạt nốt mùi hương.

mạc phương đình

Bạn Cũ Trường Xưa


 

vài ba hôm nữa, sang năm mới

chợt thấy bâng khuâng nhớ bạn bè

nhớ đất Tam Kỳ mưa tháng Chạp

những con đường đất lấm chân quê

thương ngôi trường cũ, cây đa cũ

xa lắc thời gian tiếng gọi về

hàng phượng đã già theo bụi phấn

trơ cành lầm lũi dáng người đi

tên trường ngày trước ai bôi xoá

đám học trò xưa vẫn khắc ghi

kỷ niệm đầu đời luôn rực rỡ

đường xa mờ nhạt dấu kinh kỳ

bốn phương lạc bước chân trời lạ

bằng hữu mơ màng trong cỗ thi


mạc phương đình

 

Người Về


 

mùa xuân chợt trốn về đâu
chân chim in khoé mắt sầu dáng xưa
người về lạnh cóng gịọt mưa
câu ca lỗi nhịp theo mùa đông xa
nụ quỳnh chợt nở đêm qua
hương lan nỗi tiếc vở oà gối chăn
mái hiên con dế thì thầm
người về nặng cả trăm năm cuộc tình
tưởng dừng gót mỏi lênh đênh
thắp lên ngọn nhớ riêng mình nổi vui
nhìn mây vẽ chút ngậm ngùi
cỏ hoa trộn giữa kiếp người phù du
băn khoăn lội ngợp ao tù
chút khoe khoang vụng thiên thu giật mình

mạc phương đình

HẸN EM - Thơ Mạc Phương Đình - Nhạc Mai Phạm - Hoà âm Đỗ Hải Tiếng hát Minh Đạt - Keßeler Le

Về Đi Em


 

ta ngẩng mặt nhìn thu rụng lá
chiều đang nghiêng theo gió qua vườn
có con bướm nhỏ về theo gió
đôi cánh màu cam ơi dễ thương

nhìn thu về muộn đất cằn khô
em có về không nắng vẫn chờ
về lẹ nha em mưa chẳng đợi
vầng trăng còn đợi bóng nàng thơ

trăng thu còn sáng ngoài khung cửa
dạ lý giăng đầy thơm trước hiên
ta vẫn chờ thơm vàng nỗi nhớ
em ơi sông núi dáng bình yên

về đi dòng trời thu đang xanh
cánh bướm mùa xưa đọng dấu tình
nuốt vội chút sầu trong cốc nhỏ
ta chờ nghe đêm buồn mong manh

mạc phương đình

Buổi sáng Cuối năm

 


Buổi sáng một minh, ly Cà phê nguội
một mình ngồi nhìn năm tháng tàn
ngoài sân mưa nhỏ hàng cây lạnh
phía nui mờ xa tuyết đã tan

Tôi ngồi một mình, tôi nhớ em
hỏi thăm sông núi có gần thêm ?
xa em theo những dòng facebook
Lap top hư đành xoá mất tên

Ừ nhỉ bây giờ tháng cuối năm
sâu trong niềm nhơ chút hương thầm
hỏi em, đêm ngỡ như vô vọng
để gió về thêm chút lạnh căm

Buổi sáng một mình, thơ ngái ngủ
điệu ru xưa em trách ai đây ?
khát khao nghe ấm mùi hương cũ
mai gửi vào xuân nỗi tiếc đầy.

mạc phương đình

23.5.21

Hẹn Em..


 hẹn em thăm lại quê nhà
 nghe trong nỗi nhớ mù xa tháng ngày
 trống trường gọi nốt thu bay
 mưa Đông cho mẹ đắp dày áo thơ

 để cha sắp lại câu chờ
 níu đôi chân mỏi còn mơ đường dài
 bóng đời quay giữa xuân phai
 người đi xa vắng những mai tuyệt vời

 trưa nồng giấc hạ mẹ ơi
 giọt mưa nào ướt gót người viễn du
 bên sông bèo giạt sương mù
 bàn tay níu chặt sầu tư một lần

 ta về vẽ lại thanh xuân
 soi trong giọt lệ nỗi mừng đã xa
 sân rêu lời hẹn chưa nhoà
 em trong ly rượu quê nhà cạn khô

 mạc phương đình